Con 3 tuần

|



3 tuần trôi qua thật là nhanh. Giờ thì nói chung mẹ đã khá quen với anh chàng dễ thương của mẹ rồi. Dù rằng đôi lúc thì mẹ cũng chả hiểu con khóc vì lý do gì khi mà mẹ đã cho con ti no, thay bỉm sạch sẽ rồi. Tuần thứ hai ba mẹ gần như phờ phạc vì thiếu ngủ, chỉ vì con của mẹ ngủ ngày thức đêm. Vậy là một chiến dịch huấn luyện con được cấp tốc thực hành. Cứ tầm 7, 8 giờ tối là ba mẹ cố đánh thức con dậy chơi đến 12 giờ rồi cho ăn và cho ngủ. Được vài hôm may mà con cũng quen. Đêm đến mẹ có thể ngủ khì( dù khg ngon giấc như hồi xưa) vì daddy của con sẽ cho con bú bình cữ đêm. Mẹ không cho con bú hoàn toàn sữa mẹ mà để con bú sữa ngoài buổi đêm vì mẹ muốn con tập quen với bình và sữa ngoài để con không quá phụ thuộc vào mẹ. Trộm vía con của mẹ ăn cũng khá và lên cân đều đều. Dạo này con hay vặn vẹo người lắm, rồi lại rên lên như than thở và mỏi mệt lắm vậy. Con cũng chịu khó ngủ trong cũi riêng dù đôi lúc ba mẹ cũng để con ngủ cùng. Con có vẻ tự lập lắm. Chỉ trừ một chuyện là daddy cưng con quá bế con nhiều nên lâu lâu cũng ọ ọe vì bị nằm chơi một mình quá lâu. Càng ngày mẹ càng quen dần với sự hiện hữu của con dù rằng có nhiều lúc cũng thật stress vô cùng. 

1 tuần tuổi

|

Con biết mở mắt nhìn vào ba khi ba nói chuyện với con ..

Ngày hôm nay bé của mẹ tròn 1 tuần tuổi, 1 tuần với bao nhiêu cảm xúc kỳ lạ không thể diễn tả được. Con như một guồng quay với bao nhiêu cung bậc cuốn mẹ tất bật vào trong vòng xoáy của nó. Mẹ dường như không còn chút thời gian nào cho riêng mình nữa. 2 ngày đầu con rất ngoan, chỉ ăn xong rồi ngủ khì. Mẹ và ba đang hí hửng chê con của hai phòng khóc suốt đêm thì đêm thứ 3 con cho ba mẹ biết thế nào là lễ độ khi nói xấu hai bạn của con hihi. Con khóc suốt từ 1 giờ sáng đến 4h30 sáng làm mẹ sốt ruột vô cùng. Ba cáu, và mẹ cũng cáu theo. Mẹ cứ chốc chốc lại chạy ra hỏi mấy cô y tá trực đêm mãi đến mức cô ấy nói: Khóc thế này là chuyện bình thường, vì bé con đang yên ổn trong bụng mẹ, giờ ra ngoài có nhiều tiếng động lạ, môi trường bị thay đổi nên con thấy bất an và khóc thôi, đừng lo lắng qúa. Hic hic, mẹ làm sao mà biết được, chỉ thấy con gào lên khóc rung cả người thì mẹ thương quá đi thôi làm sao còn biết nghĩ gì nữa. May là con chỉ quấy mẹ đêm đó thôi, còn lại thì trộm vía con cũng khá ngoan. Để xem vài tuần nữa con mẹ thế nào nhé, hư hơn hay ngoan hơn nè? ...

Ngày Vượt Cạn

|



- Thiên thần của mẹ đang say ngủ -

Hừng hực khí thế đẻ thường là thế mà hôm 40 tuần + 3 ngày chui vào bệnh viện monitoring thì mẹ bị giữ lại vì chỉ số sưng phù trong máu hơi cao, bác sĩ nói như vậy không tốt và nói sẽ thúc sinh luôn. Mẹ nghe xong tự dưng thấy vui quá, mặt hớn hở( bác sĩ nhìn chắc thấy lạ) vì mong sinh con ra lắm rồi. Ngày 29 tháng 5 nhập viện, bắt đầu sử dụng phương pháp uống thuốc tạo cơn co, đến tối tự dưng vỡ ối, bác sĩ nói tốt quá vậy là cả hai thứ hỗ trợ cho nhau, mẹ mừng húm , mẹ nào biết, chặng đường sẽ đưa mẹ đi gặp con mới vừa chỉ bắt đầu thôi…
Suốt 30 tiếng đồng hồ sau đó mẹ có cơn co, nhưng lại khg đều, lúc dồn dập xong rồi lại giảm xuống 0.. cổ tử cung mở có 2 cm ...
Ngày 31 tháng 5 bác sĩ lại quyết định bôi gel gây giãn cổ tử cung vào cho mẹ, cái này mới là khổ nhất, chỗ đó cứ nóng và xót kèm theo những cơn co rất khó chịu, thêm 6 tiếng nữa, cơn co giảm dần mà cổ tử cung vẫn đóng chặt. Mẹ vừa mệt mỏi vừa hoang mang không hiểu phải làm gì nữa đây thì bác sĩ ca trực vào nói chuyện, bà giải thích là mẹ thuộc dạng dễ lờn thuốc, có cơn co nhưng không đủ mạnh để gây co thắt làm mở cổ tử cung và nói mẹ có 2 phương pháp để lựa chọn, một là không chịu đau đớn nữa và mổ .. Mẹ vội hỏi phương pháp thứ hai vì nhất quyết không muốn đẻ mổ .. bác sĩ nói sẽ truyền thẳng nước làm đau và gây cơn co vào ven cho mẹ, cái này là nhanh nhất và mạnh nhất, sẽ thử 2 tiếng xem mẹ phản xạ thế nào, nếu không thành công thì cũng phải mổ liền vì mẹ đã bị rỉ ối suốt 36 tiếng, con cũng không thể ở lâu hơn nữa trong bụng mẹ. Ba và bà ngoại cứ nói thôi mổ đi, phần vì mong con quá, phần vì xót mẹ cứ oằn mình trong cơn đau, nhưng mẹ vẫn cố thử ... sau 1 tiếng rưỡi thì thật sự mẹ tin lời bác sĩ vì cơn co của mẹ bắt đầu có và dồn dập chỉ sau 20 phút truyền nước vào ven .. rồi dần dần giảm dần, y tá vào khám cổ tử cung vẫn là 2 cm ... Bac sĩ phán, chuẩn bị truyền nước biển và kháng sinh vô để mổ ...đúng lúc đó bà ngoại, dì Nga và cô Chi cũng đến. Mẹ cố trấn an sự sợ hãi bằng cách nói chuyện với mọi người, chụp hình kỷ niệm trong bệnh viện.
Cô y tá chạy vào đưa mũ trùm đầu cho mẹ rồi nói phòng mổ đã chuẩn bị xong. Mặt mẹ tái dại đi vì sợ, ông bác sĩ gây mê cũng theo vào nói chuyện rất nhẹ nhàng, giải thích cặn kẽ về 2 phương pháp gây mê, mẹ phải công nhận y tá và bác sĩ bên này họ nhẹ nhàng vô cùng không như ở VN, lúc nào cũng cười nói với mẹ vì họ biết ai vào đây cũng sợ .. trong lúc gây mê ông cứ ân cần hỏi han .. hai cô y tá thì lại gần nắm tay và giữ người mẹ khoành xuống cho đúng tư thế gây tê ... Mũi tiêm cắm vào khá nhẹ nhàng, dễ chịu hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mẹ. Chân mẹ dần mất cảm giác. Rồi bác sĩ cầm đá lạnh áp vào bụng, chân mẹ để thử xem mẹ đã thật sự bị tê chưa, một lát sau ba cũng được vào ngồi cạnh mẹ, nắm tay mẹ kể chuyện cho mẹ bớt sợ ... Mẹ thì cứ cố tập trung nghĩ đến sắp gặp con cho thời gian mau chóng qua đi...
20h mẹ vào phòng mổ, 20 phút gây tê, 20 h 43 mẹ và ba nghe tiếng khóc của con, tiếng khóc mẹ đã mong chờ từ rất lâu. Cô y tá bế con lại nói: Đây nhé, là bé trai, 3300 gr, dài 52 cm, giờ tôi đưa bé đi làm vệ sinh và tiêm phòng. Khi cô ra khỏi phòng mổ tôi sẽ đưa bé để cô ôm bé và cho bé bú. Mẹ chỉ kịp nhìn thoáng qua con. Mũi con cao, cái miệng nhỏ xinh đang gào lên. Ba xiết tay mẹ nói, con mình đấy, trông yêu không? Mẹ yếu ớt gật đầu.
20 phút sau ca mổ kết thúc, về lại phòng mẹ mới được ôm con, con yếu ớt áp vào lồng ngực mẹ, nắm chặt tay mẹ, người mẹ run lên vì xúc động, mẹ không bao giờ quên được cảm giác lúc đó, cô y tá nói mẹ cho con bú đi rồi giúp mẹ áp miệng con vào bầu ngực mẹ. Con mút chùn chụt theo phản xạ, nước mắt mẹ trào ra, bao nhiêu đau đớn dường tan biến hết.

Bản năng...

|

Bé yêu của mẹ, càng gần đến ngày sinh con mẹ cảm thấy hồi hộp nhưng lại thật bình tĩnh. Mẹ vẫn biết sẽ phải chịu đau đớn mới được ôm con trong vòng tay nhưng mẹ không lo lắng cho bản thân mình nhiều, mẹ chỉ mong mỏi là con được mạnh khỏe, bình an chào đời. Từ ngày con được hình thành và lớn dần trong cơ thể mẹ, mọi suy nghĩ của mẹ đều xoay quanh con. Mẹ đã bỏ được sự suy nghĩ cho bản thân, hoặc ngay cả chính một số tính cách vốn rất cá tính của mẹ để toan tính về tương lai cho gia đình và con. Phải chăng đó chính là bản năng của một người mẹ? Bây giờ vượt qua được 9 tháng mang nặng, sắp đẻ đau để trở thành mẹ, mẹ mới thấm thía được tình thương vô bờ của một người mẹ dành cho đứa con của mình. Giờ mẹ mới càng hiểu và thương bà ngoại con biết bao nhiêu. Cho đến tận tuổi này mẹ vẫn luôn được sống trong sự yêu thương, lo lắng cả về tinh thần lẫn vật chất của bà. Chỉ mong sao sau này mẹ, ba và con sẽ cùng nhau hiếu kính, chăm sóc và bù đắp cho bà thật nhiều nhé. Mẹ mong rằng gia đình mình sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.

39 tuần

|

Hôm nay bé yêu được 39 tuần rồi. Chỉ còn 1 tuần nữa là đúng ngày dự sinh của con. Mẹ và Ba hôm nay dậy sớm để đúng 9h có mặt đi khám cho con. Như thường lệ bác sĩ đo nhịp tim con và cơn co của mẹ, mà muốn đo chính xác thì con phải thức mới đo được. Thế mà con cứ ngủ vùi, mặc cho ba năn nỉ, mẹ dỗ dành. Ba đành đặt tay lên bụng mẹ mà lắc ( mặc dù ba rất không muốn làm một tẹo nào, hihi xót con mà). Anh chàng của mẹ chỉ tức tối đạp một đạp rồi ngủ tiếp. Đến như vậy thì ba mẹ đành chịu thua con. Bà y tá vào nhìn kết quả như vậy cũng chỉ biết ôm mặt nói ba và mẹ xuống đường đi dạo và ăn gì đó đi 1 tiếng nữa quay lại đo tiếp. Ba với mẹ nhìn nhau muốn mếu. Cũng may mà sau khi mẹ bồi bổ năng lượng và đi dạo trong cơn buồn ngủ :) thì con cũng chịu thức trong lần đo kế tiếp. Ba và mẹ về đến nhà thì cũng là gần 12 giờ. Bé yêu hành ba mẹ gần 3 tiếng ở ngoài trong khi đáng lẽ khám chỉ mất 40 phút. Ba bảo con có cá tính quá đi. :)Rõ ràng quá mà, giờ mẹ đã 39 tuần mà không có chút dấu hiệu gì sắp sinh cả. Bác sĩ đo máy cũng bảo chắc em bé thích ở trong bụng mẹ hơn vì trên máy báo mẹ chả có cơn co nào cả. Bé yêu ơi mẹ nặng nề quá rồi đấy, và điều quan trọng nhất là mẹ mong gặp con, ôm con và nựng nịu con lắm lắm bé ơi. Ra ngoài mau mau chơi với ba mẹ nha con.

Cuối tuần

|





Lại một thứ 7 nữa lại đến, hôm nay bé yêu của mẹ gần được 38 tuần rồi. Tuần vừa qua mẹ cũng làm khá nhiều việc cho con. Mẹ đã đi đăng ký bệnh viện thứ hai mà mẹ dự sinh con. Mua nốt những đồ đạc còn thiếu của con. Giặt giũ và phơi phóng hết đồ sơ sinh cho con. Giờ thì con đã có một góc nhỏ ấm cúng trong phòng ba mẹ rồi. Mẹ chọn một màu vàng nhạt rất nhã cho con. Con có một cái tủ đáng yêu đựng bình sữa, phấn rôm, và quần áo nữa. Ba thì ráp đồ cho con, mẹ thì tỉ mẩn dán từng hình đề can ngộ nghĩnh cho con. Mẹ tưởng tượng đến lúc Evan của mẹ sẽ nằm trong cái cũi đáng yêu đó o oe, ngọ nguậy là mẹ vui lắm. Cả nhà đã chuẩn bị đón con ra đời rồi, khi nào con muốn ra thì ra với ba mẹ nhé con.

Hôm nay mẹ sẽ đến nhà cô Chi nướng thịt ngoài vườn và chơi ở đó, mai lại là ngày mother day nữa, mẹ làm một ổ bánh mousse chanh leo cho mọi người, dạo này sĩ khí làm bánh của mẹ dâng cao, ngay cả đến trong mơ cũng mơ mình đang làm bánh nữa hihi. Mai mốt mỗi lần sinh nhật bé và người thân trong gia đình mẹ lại làm bánh cho bé nhé.

Viết vài dòng cho bé vậy thôi, mẹ và ba chuẩn bị đi đây. Thương Evan nhiều lắm.

Chủ Nhật Vui

|





Hôm nay là một chủ nhật vui và ấm cúng lắm bé yêu. Từ trưa thì dì Hằng, dì Thảo và chú Toàn đã đến nhà mình chơi và tụ tập ăn uống. Mẹ làm bún riêu và bánh cacao chiffon đãi mọi người. Không ngờ bánh thành công và ăn ngon tới mức ba của con ăn hai miếng bự( chuyện khó tin vì ba không thích bánh ngọt cho lắm). Mẹ kẹp bánh với kem Mascarpone nên bánh ăn càng thơm và thanh. Buổi trưa thì các cô chú lôi bài tá lả ra đánh suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lại ăn uống đến tối mới về. Bé con hôm nay đã gần 37 tuần rồi, con trồi lên trồi xuống đáng yêu vô cùng. Tối nay con làm rất nhiều trò cho ba má coi, ba thích quá cứ nói chuyện và hôn con trong khi con đạp, gò và trồi như trả lời ba vậy. Mãi hơn 30 phút ba nói con đi ngủ đi mà con vẫn không chịu, cứ chơi mãi, mẹ nhìn hình ảnh đó thương lắm bé con ạ. Mai ba mẹ sẽ đi mua nệm giường về cho con, rồi ba sẽ ráp cũi cho con nhé. Bộ chăn ga mẹ đặt cho con mai cũng về tới. Cũng đến lúc làm cho xong góc nhỏ đó của con và chuẩn bị túi đi sinh cho mẹ rồi. Ba mẹ mong mỏi nhìn và ôm con trong vòng tay của ba mẹ lắm. Ba mẹ yêu bé nhiều nhiều lắm, biết không con?

Sinh Nhật Daddy

|





Hôm qua là Sinh Nhật daddy con. Dù tay mẹ vẫn còn đau, nhưng mẹ cũng cố gắng tổ chức một bữa tiệc nhỏ ấm cúng cho daddy con. Mấy người bạn thân cũng tới chúc mừng daddy con nữa. Mẹ làm vài món và còn làm bánh cho ba con nữa. Ba con vui, mẹ vui, ai cũng vui cả.. năm nay ba con có hơi bị nhiều quà ... Bà ngoại tặng cặp kính mới nè, mẹ thì một bộ quần áo và một cái bánh tiramisu hình thức không đẹp lắm nhưng ngon tuyệt ( hihi tự khen dù năm nay do tay đau nên mẹ chả thèm bắt bông kem gì hết). Cô Chi, cô Nga một cái áo sơ mi được gói rất độc đáo. Bà Nga thì tặng một cây viết Parker nhỏ dễ thương lắm để sau này ba làm việc kiếm tiền nuôi mẹ con mình nhé ...



Bánh Cuốn ..




Gà Nướng Lá Chanh ngon lắm nhé...


Gỏi Tôm, Ngó Sen, Xoài ...



Và Bò Sốt Vang nữa nè ..

Lo Lắng

|

Bé yêu của mẹ ơi, cả tuần vừa rồi mẹ chả viết gì cho con, sức khỏe của mẹ vừa rồi cũng không khá cho lắm. Bắt đầu từ việc bác sĩ nói mẹ có nồng độ đạm trong nước tiểu, huyết áp tăng và cả chân tay đều bị phù. Đó đều là những triệu chứng của bệnh tiền sản giật. Bác sĩ còn dọa sẽ gửi mẹ vào bệnh viện nếu tiếp tục thế này và dọa cho con ra sớm nữa. Mẹ hết hồn và lo lắng cho con biết chừng nào. Sau đó cứ 2 ngày là mẹ phải đi bác sĩ một lần để khám bệnh. Cũng may sau đó mọi việc tiến triển tốt hơn. Và giờ thì bác sĩ đã nói mọi việc đều bình thường trở lại và hẹn tái khám một tuần nữa. Mẹ vui lắm, cho dù tay mẹ tê dại một cách khó chịu do máu không lưu thông tốt trong cơ thể. Có những đêm thức trắng vì cánh tay đau buốt, cô Chi và mấy người bạn khác đều bảo mẹ thế là còn may mắn hơn các cô, vì các cô bị đau những kiểu khác và ai cũng mất ngủ trong mấy tuần cuối này ...

Thôi cũng không sao, ai cũng cũng mệt mỏi khi mang bầu và khó nhọc mới sinh ra một em bé được. Mẹ thì sẽ cố gắng chịu đựng hết vì con, chỉ mong con mạnh khỏe, ra gặp ba mẹ bình an nhé bé yêu. Con đã thành một phần quan trọng nhất trong đời mẹ, mẹ yêu bé lắm lắm.

Evan 35 tuần

|






Cơm nấu với nước dùng gà ăn với gỏi gà ngó sen, thịt gà xào tôm thập cẩm, canh măng nấu cổ cánh gà.


Cả tuần nay mẹ chả viết gì cho con cả, thủ phạm là tại papa con đó. Papa sang với mẹ con mình hôm thứ 5, thế là bận rộn đi sắm giường, tủ, nệm và đồ đạc cho con. Mẹ với Ba đang thiết kế cho con một góc thật dễ thương và ấm cúng trong phòng của ba mẹ.

Hôm nay Evan của mẹ tròn 35 tuần, mẹ nôn nao mong được nhìn và ôm con trong tay mẹ lắm rồi. Nhưng mà vẫn muốn phải sau 38 tuần cho con được phát triển hoàn chỉnh thì mẹ con mình mới gặp nhau nhé. Lần cuối cùng đi khám bác sĩ nói con có 2 kg thôi, làm mẹ buồn quá chừng. Mẹ thì lên 17 kg, con có 2 kg, vậy thì 15 kg kia nó chui vào mẹ hết rồi còn gì. Lại nghe nói 4 tuần cuối thì con cũng không lên được nhiều đâu, thế nên mẹ chỉ còn có 2 tuần chạy tốc hành với thời gian, mong mỏi con sẽ lên thêm được chút ít. Không thì người ta bảo mẹ dành ăn hết của con mất, hihi. Mẹ và Ba con hôm nay cũng đi đăng ký cho con ở bệnh viện Buch rồi, nếu hôm đó mẹ không đau quá thì mẹ con mình sẽ gặp nhau ở đấy nhé. Dạo này con đá mẹ ít hơn, chắc vì con không còn chỗ trống nhiều nữa đúng không? Nhưng con trườn, gò, và chòi chân, tay lên chơi với mẹ nhiều lắm. Những lúc đó mẹ thấy con dễ thương vô cùng.
Daddy con sang nên mẹ cũng bày vẽ hơn chút đỉnh, khoe với con và mấy cô, bác theo dõi blog của mẹ con mình món cơm gà, món mà ba với mẹ đều thích này ...

Lo...

|



Chỉ tại cái món trên kia mà làm mẹ khổ sở suốt hai ngày hôm nay. Cho đến giờ mà bụng vẫn còn đau.. Mấy ngày vừa qua ở Âu châu là ngày của đạo thiên chúa: Ngày Phục Sinh. Mẹ và bà ngoại gọi 2 cô Hằng và Thảo về nhà, hí hửng bày vẽ nấu nướng. Chả hiểu làm sao lại nghĩ đến món thịt luộc ăn với mắm tép. Mẹ vốn biết ăn mắm không có lành cho mẹ và con, nên chỉ dám chấm mút 2,3 miếng. Buổi tối không có gì xảy ra, nhưng đến đêm là mấy con mắm cho mẹ biết tay ngay về tội chủ quan. Cả đêm mẹ không ngủ được vì bụng quặn đau, đến sáng thì gọi là miệng nôn trôn tháo, đau đớn đến mức mẹ tưởng như sắp sinh con ra đến nơi vậy. Mẹ mếu máo, lo lắng nhưng vẫn ráng chịu đựng. Qua được một ngày đầy nhớ đời đó mà bụng mẹ vẫn không ăn được gì vì đau vô cùng. Cô Chi gợi ý nên đi bệnh viện để kiểm tra vì sợ bị nhiễm khuẩn. Thế là xách giỏ đi bệnh viện lúc 9h tối. Mẹ vào bệnh viện Sana gần nhà, bác sĩ ở đây chu đáo, cẩn thận vô cùng. Họ lấy máu xét nghiệm, truyền nước biển, đo nhịp tim cho con, khám cho con. Tự dưng trong cái rủi có cái may, mẹ lại được siêu âm và nhìn con (tạm an ủi vậy). Cũng đã hơn 1 tháng rồi có được nhìn con đâu, bác sĩ lại khẳng định thêm lần nữa con là con trai. Thế là ba mẹ khỏi phải nghĩ thêm tên con gái phòng xa nữa. Sau gần 3 tiếng khám và đợi kết quả xét nghiệm, cũng may là cả mẹ lẫn con không bị gì hết. Phen này hãng bảo hiểm phải trả đến gần 1000 Euro cho vụ cấp cứu này của mẹ mất. Mẹ mệt rũ và đói lả cả người, về đến nhà mẹ húp tạm chút soup rồi đi ngủ. Một ngày thật dài và đầy lo lắng. từ giờ thì thôi, chừa mắm, chừa luôn sushi cái món mà mẹ mê lắm và vẫn thi thoảng lén lút ăn. Mẹ sợ lắm rồi, có những chuyện như vậy mới biết quý những lúc an bình, và không để phải ân hận nhìn lại khi xảy ra điều gì đó mà nói "Giá như lúc đó..."

PS. : Mẹ lại có cảm tình với bệnh viện Lichtenberg Sana gần bằng Helios Buch rồi, các y bác sĩ tận tình và dễ thương ghê, phòng ốc cũng sạch sẽ nữa, lại phân vân chưa biết sinh con ở đâu nữa đây.. :)

Spaghetti Hến và Panna Cotta

|






Hôm nay mẹ cho Evan ăn đồ Ý nhé con. mẹ luôn rất thích nền văn hóa ẩm thực của Ý, rất lành mạnh, đa dạng và nhiều mầu sắc. Có lẽ cũng bởi vì mẹ đã ở Ý 8 năm cho nên mẹ không thể ăn nổi đồ Ý được nấu tại Đức bởi vì họ đã pha trộn để phù hợp với cách ăn của người Đức. Kết quả là món ăn mặn hơn, nhiều dầu mỡ hơn, và món mì Ý không còn là al dente, Pizza thì với nước sốt cà chua ngọt lừ và đế bánh dầy cộm. Bởi vậy mỗi khi mẹ thèm đồ Ý thì mẹ tự nấu mà ăn ..:)

Hôm nay mẹ làm Mì Hến và Panna Cotta với dâu tây ... Mẹ nấu ăn thì hơi khó tính, đồ phải đúng kiểu, mì thì nhất định mua của Barilla, cọng mì của nó luộc ra mẹ rất ưng ý. Cà chua thì phải là cà chua bi, làm tươi..và nhất định phải có cỏ petersile của Ý mới ra đúng vị món mì này, cho nên nhìn món mì của mẹ cũng khá hấp dẫn đấy nhỉ ... Còn bây giờ thì mẹ con nhà Evan trịnh trọng mời bà con gần xa ăn ngó nhé.. :)

Mohnkuchen

|



Mẹ rất thích những loại bánh có hạt Mohn này, tiếng anh là Poppy seed. Mẹ có thể ăn mà không ngán bao giờ, bình thường mẹ hay mua nó ở ngoài hàng bánh một cái bánh nhỏ cuốn hạt Mohn ở bên trong, mẹ thích lắm vì nó không quá ngọt, lại có mùi vị rất đặc trưng. Dạo này thấy sĩ khí làm bánh nhà nhà dâng cao, thế là mẹ cũng thử làm. Thứ nhất là ngon, rẻ, thứ hai là mẹ thường làm theo version diet, nghĩa là dùng đường nước không béo, light magarine thay vì butter, bỏ bớt bột trắng thay vào bằng bột ngũ cốc. Và đây thành quả của mẹ đây, bánh ăn mềm, tơi xốp, có nhiều hạt Mohn, lại không ngọt tí nào. Mẹ ăn một miếng nho nhỏ khoảng 80 gr, thế là mẹ cảm thấy không hối hận lắm như mọi lần khác ăn xong bánh ngọt.
Hôm nay Evan cục cựa suốt trong bụng mẹ, mẹ yêu lắm, nhưng chỉ nhè nhẹ thôi, con chưa bao giờ đá mẹ thật đau cả, cũng như từ đầu thai kỳ đến giờ bé con cũng chẳng hành mẹ bao giờ, dù cho những lúc mẹ bị căng thẳng và lo đám cưới rất mệt. Bà ngoại nói chắc bé hiền giống ba, hihi có thể lắm, chứ giống mẹ là đành hanh phải biết, bà ngoại nếm mùi rồi mà. Nói thì nói vậy, chứ con cứ đá mẹ thoải mái vào nhé, mẹ thích lắm, nó cho mẹ cảm giác mẹ con mình gần gũi nhau hơn bao giờ hết, hihi nói vậy thế nào ba con cũng ghanh tị cho mà xem, hihi kệ ba, cho ba ra rìa há con há...

Bệnh viện nào nhỉ?

|


Có thể bé Evan chào đời tại đây nè ...

Hai hôm nay mẹ đi tham quan hai bệnh viện mà mẹ dự định sẽ sinh con ra. Bệnh viện ngày hôm qua là Sana Klinikum khá gần nhà, nhưng nó nhỏ hơn và không sạch đẹp bằng bệnh viện Helios-Buch, mẹ hơi phân vân, nhưng cuối cùng quyết định đăng ký cả hai bệnh viện, đến ngày mà bé con chào đời nếu mẹ đau quá rồi thì sẽ đi bệnh viện ở gần nhà, còn nếu không mẹ sẽ đến bệnh viện Buch. Bệnh viện đó vừa sạch, mới, đẹp, y tá và bác sĩ lại rất thân thiện, hihi hơn nữa ở đó chắc chắn sẽ không có quá nhiều người Việt. Chả hiểu sao mẹ lại hơi có ác cảm với mấy người Việt mà họ không có chút quy tắc nào trong việc hòa nhập cuộc sống với người Đức, họ cứ sống nguyên thủy từ tác phong, cho đến nếp sống như đang ở Việt Nam vậy...
Chiều nay mẹ ăn rất healthy, chỉ salad, sữa chua và uống thêm sữa, thôi thì gọi là bổ sung rau cho Evan và để mẹ bớt mập, hôm nay nhìn mấy bà bầu người Đức mà mẹ ghanh tị quá, ai nấy chỉ mập ra đúng cái bụng, các phần còn lại vẫn thon thả, chả bù cho mẹ tí nào, may mà daddy con không chê mẹ.:) À mẹ mới tự làm được sữa chua nhé, rất thành công, vừa ngon vừa rẻ. Chiều nay đi Metro mẹ mua được mấy cái hũ nhựa rất đẹp, kiểu này Evan của mẹ suốt ngày ăn sữa chua cùng mẹ cho mà xem...
Evan dạo này trong bụng mẹ chật hẹp nên cũng không đạp mẹ nhiều, chỉ trườn lên trườn xuống và gò vào bụng mẹ thôi, mẹ cứ nhìn vào mấy phòng sinh mà tưởng tượng ra sẽ được ôm con ở đó, đương nhiên là sau mấy cơn đau dữ dội rồi, hihì, bé yên tâm đi, mẹ chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, sẽ cố gắng hết sức, dù sao mẹ cũng có phần thưởng là con rồi, con nhỉ.. Ừmm hôm nay bé yêu được 33 tuần rồi nè, chỉ còn 7 tuần nữa thôi, mẹ con mình cùng cố gắng nhé con ...

Con có biết ... ?

|

Là khi con vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ, đã có rất nhiều sự yêu thương chờ đón con. Từ ông bà nội, ngoại, từ hai gia đình và từ ba, mẹ. Con sẽ có cuộc sống đầy đủ và sẽ sống trong tình thương mà ba mẹ luôn cố gắng bằng mọi giá dành cho con, mẹ tin là vậy...
Thế nhưng con ơi, ở đâu đó mẹ vẫn thấy thấp thoáng những mảnh đời thiếu may mắn, những em bé bị chối bỏ như trong bài báo này. Những em bé ấy chân bị trói bằng miếng vải xung quanh chiếc cũi để không cần ai phải chăm sóc, quan tâm đến, để khỏi nghịch ngợm như lứa tuổi của em vốn phải vậy, để mỗi ngày chỉ được húp một vài chén cháo loãng, sống từng ngày chen chúc trong một căn phòng nhỏ thiếu vệ sinh trầm trọng và không biết ngày mai đời mình sẽ trôi dạt về đâu? ..
Mẹ đọc mà mắt cay cay, dù ngày hôm nay mẹ và vài người bạn có đóng góp một chút xíu tấm lòng nhỏ bé đủ để cầm cự vài tuần thức ăn cho các em thì sau đó vài tuần các em sẽ sống như thế nào? Mẹ không biết nên giận hay thương hại cho những người gọi là "bậc sinh thành" của những em bé đó, họ đã nghĩ gì mà tạo ra những sinh linh đáng thương vô tội rồi bỏ mặc cho xã hội và những người hảo tâm phải đau lòng thương xót đến... Lương tâm của họ, liệu có thanh thản cho đến cuối cuộc đời???

Thế nên con ơi, mẹ mong mỏi trong điều kiện tốt đẹp, may mắn của mình con hiểu được chân giá trị của cuộc sống, để luôn cố gắng sống cho mạnh mẽ, vững vàng và nên người nhé con.

Evan và Bò sốt vang :)

|



Hôm nay mẹ đi khám cho bé yêu, mọi việc đều tốt, ngoại trừ mỗi việc là bác sĩ không siêu âm cho mẹ, thế là mẹ chả được nhìn thấy con. Chắc từ giờ phải quen với việc không nhìn con nữa, vì bác sĩ nói giờ con đã lớn rồi, có siêu âm cũng không nhìn rõ nữa. Bác sĩ hẹn mẹ tới 3 tuần sau mới đi tái khám, lúc đó bé của mẹ cũng phải được 35 tuần rồi. Thời gian trôi cũng nhanh, chả mấy chốc mà mẹ được ôm Evan của mẹ trong lòng rồi tha hồ nựng nịu con. Mẹ đi về mà bụng đói meo, hihi cái này là do tật ăn gian của mẹ, ăn ít ít hơn trong buổi sáng để bác sĩ đừng than thở là mẹ lên cân quá nhiều. Thế mà vẫn còn ham nấu nướng và bầy vẽ đến mức đi mua thịt bò về làm bò sốt vang... Món này ăn với bánh mì thì ngon tuyệt, chỉ tiếc một điều papa của con không thích mấy món thịt bò cho lắm. Hihi nói về ăn thì lại là cả một vấn đề, mẹ thích ăn ngon, nấu nướng phải đúng kiểu, ba con dễ tính, sao cũng được, mẹ thích ăn cay, ba con một miếng ớt cũng không muốn nhìn, mẹ thích đồ ngọt, ba con chả khoái... mà thôi cũng chẳng sao, mai mốt mẹ lên cơn nấu nướng thì có con thu dọn hậu quả hết cho mẹ là được rồi. Cứ cái đà ăn uống linh tinh và đủ món này của mẹ thì mẹ lên cân vù vù, và bé của mẹ cũng chả thể nào kén ăn như papa đâu con nhỉ? :)

Evan 32 tuần

|




Bánh Brownie hai mẹ con làm ngon nhỉ bé nhỉ...

Hôm nay bà ngoại bay về lại Đức này, mẹ con mình hết phải ngủ một mình rồi, lại luôn có cơm ngon canh ngọt mà không phải chui vào bếp.:) Tối tối mẹ khỏi sợ ma nữa nên con không bị mẹ gọi đá mẹ vài cái cho mẹ bớt sợ, hihi mẹ nhát quá phải không con? Bà ngoại kể mang bánh bột lọc, bánh giò, và bánh ít sang cho mẹ, chưa kể đến trái cây như chôm chôm, măng cụt, vú sữa và mãng cầu nữa. Mẹ nghe mà thèm quá, dù rằng hôm nay cũng ăn xoài Thái và mít rồi... Đọc sách mẹ thấy nói rằng con đã biết thích và không thích một số mùi vị rồi, mẹ ăn tùm lum như thế nhưng trộm vía con vẫn chả phản đối gì cả, chắc con thuộc dạng „tạp ăn“ như mẹ con nhỉ, hii mẹ thích vậy đó, thích thử hết tất cả các món, và cái gì cũng ăn được ..

Nhanh quá, thời gian thấm thoắt mà mẹ đã mang con trong bụng 32 tuần rồi. Cảm xúc với con ngày càng rõ rệt, mãnh liệt hơn, con 32 tuần giờ làm nhiều trò lắm, con đạp mẹ mạnh hơn nè, con nấc, con trườn từ bên trái sang bên phải làm bụng mẹ vẹo vọ trông đến tức cười. Nhiều khi lâu lâu không thấy con đạp, mẹ gọi con í ới là con lại đạp mẹ liền, thương lắm cơ. Bé con thông cảm nhé, mẹ đọc nhiều sách, tính lại hay lo xa nên sợ tùm lum thứ, mẹ hư quá phải không con? .. Mà cũng tại mẹ thương con nhiều quá rồi, con phải luôn khỏe mạnh đấy cho mẹ an tâm bé yêu nhé.

Mở đầu...

|


Hôm nay mầy mò thử làm blog cho con, chẳng phải mẹ ham chơi đâu, mà muốn lưu giữ, chia sẻ với những người bạn thân một chút niềm vui nhỏ bé của mẹ... Từng này tuổi rồi, tuy không phải còn trẻ, nhưng cũng chưa đến nỗi quá già, mẹ mới thực sự hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, đó là nhờ có con đó bé yêu ạ. Thế giới của mẹ bây giờ thu hẹp lắm, đơn giản lắm nhưng đầy sự ấm cúng. Đó là sống và thưởng thức tình cảm của gia đình, của bạn bè xung quanh. Có thể mẹ cũng mất đi đôi chút tự do, chút cá tính của ngày xưa, nhưng mẹ bằng lòng vì mẹ cảm thấy và đã biết thế nào là đủ. Giờ mẹ chỉ mong sao những việc nhỏ bé mẹ làm, đôi lúc chỉ là sự quan tâm nhỏ tới bà ngoại con, sự cảm thông, ủng hộ với ba con, những bữa ăn mẹ dầy công chuẩn bị đem lại nụ cười và sự thoải mái cho mọi người. Hạnh phúc đôi lúc chỉ đơn giản thế thôi, phải không con?